Sắc Yêu Ngọt Ngào
Phan_27
Tầm mắt Lục Xuyên ở trên mặt cô ta dò xét một vòng: “Có thì có, nhưng quán cũ càng ngày càng ít.”
Trong mắt Kỳ Thư trở nên sáng rọi: “Thật vậy chăng? Vậy thật tốt quá, em nhớ rõ lần đầu tiền uống sữa đậu nành, cảm thấy thật thối, sau lại quen, ngược lại càng uống càng nghiện. Khi nào rảnh, chúng ta lại cùng đi?”
Lục Xuyên trầm mặc chốc lát: “Nếu em sợ tìm không ra đường, có thể lên mạng tìm địa chỉ rồi đi.”
Kỳ Thư cứng đờ, tươi cười ở khóe môi chậm rãi thu lại, có chút thật cẩn thận hỏi: “Anh còn vì chuyện năm đó trách em?”
Giận cô ta cái gì? Giận cô ta chủ động nói chia tay, hay là giận cô ta sau khi chia tay, chưa từng đi tìm anh?
Nhiều năm như vậy, trở thành móng tay chôn trong ngực anh, móng tay muốn nhổ lại không dám nhổ, móng tay như bụi gai quấn quanh trái tim anh, là một vấn đề đơn giản lại không đơn giản.
Em có yêu tôi hay không?
Lúc tôi như thằng ngốc yêu em, con mẹ em, có yêu tôi hay không?
Bằng không sao có thể dễ dàng, bình tĩnh, nói muốn chia tay như vậy?
“Chuyện trước kia tôi đã sớm quên.” Lục Xuyên nhếch môi: “Em đừng nghĩ nhiều quá.”
Kỳ Thư hơi giật mình, tiếp theo hạ mi mắt, có chút không yên: “Chúng mình, coi như là bạn bè đi?”
Lục Xuyên im lặng chốc lát: “Tôi không đồng ý nam nữ làm bạn bè sau khi chia tay.”
Giọng điệu kia lãnh đạm như băng, không mang theo một chút cảm xúc, Kỳ Thư kinh ngạc giương mắt, đụng vào đáy mắt không gợn sóng sợ hãi của anh, từng là hồ nước xuân khuấy động, bây giờ đã không còn dấu vết. Chính mình ở trong lòng anh, quả nhiên không còn phân lượng sao?
Hai mắt dần dần bịt kín một tầng sương mù, thanh âm cô rất nhỏ run run: “Nhiều năm như vậy, em vẫn muốn nói thật xin lỗi với anh, nhưng vẫn không dám, bởi vì em sợ anh không chịu tha thứ cho em, giống như bậy giờ.”
Lục Xuyên trầm mặc nhìn cô ta, một lát sau mới nói: “Vì sao muốn cầu xin tha thứ? Sau khi được tha thứ, lại có thể yên tâm thoải mái tiếp tục phạm sai lầm?”
Kỳ Thư nghe vậy, môi mở rồi lại khép, lại không biết nói thế là tốt hay không nữa. Cô ta vốn nghĩ rằng, chuyện đã qua lâu như vậy, 2 người hẳn có thể làm bạn bè.
Lục Xuyên thu lại tầm mắt, không muốn dây dưa với cô ta, phun ra hai chữ ngắn gọn: “Không tiếp.” Muốn rời đi.
Kỳ Thư bước lên trước một bước, chắn trước người anh: “Em phải làm gì, anh mới chịu tha thứ cho em? Khi đó em mới 20 tuổi, cái gì cũng không hiểu, em không phải cố ý tổn thương anh.”
Lục Xuyên sửng sốt một chút, đang định mở miệng, khóe mắt thoáng thấy một thân ảnh màu trắng xa xa, dường như có chút quen thuộc, anh theo bản năng đi qua, vừa vặn đập vào tầm mắt Kim Hạ, trong lòng nhất thời vui vẻ.
Sải bước vòng qua Kỳ Thư, anh đi đến chỗ Kim Hạ, đưa tay xoa hai má cô, ôn nhu: “Sao lại tự mình đến đây? Cũng không để anh qua đón em.”
Kim Hạ mỉm cười lắc đầu: “Không cần phiền phức, chủ tịch Hướng muốn đến đây, thuận tiện chở em.”
Tay Lục Xuyên trượt xuống dưới, dắt cô xoay tròn một cái thưởng thức, đấy mới là làm dáng: “Anh nghĩ em không đến.”
Kim Hạ có chút ngượng ngùng rũ mắt xuống: “Vốn không định đến, nhưng anh đã nói, cần em đi theo.”
Lục Xuyên ngẩn ra, sau khi nhận ra ý tứ trong lời nói của cô, đột nhiên cười rộ lên, một phen ôm cô vào lòng. Cô thích anh, chuyện này so với cái gì đều làm cho anh vui mừng hơn, mà cô ngoài ý muốn xuất hiện, giống như một quả Định Hải thần châm, làm sóng gió trong lòng anh dần dần bình lặng xuống.
Nâng cằm cô lên, anh cúi đầu nhìn cô, ngón cái ái muội vuốt ve trên da thịt non mịn của cô: “Anh chỉ biết, em mặc lễ phục này vào, nhất định rất đẹp. Lúc anh mua, đã tưởng tượng qua.”
Ánh mắt anh lộ ra khát vọng quen thuộc, làm cho máu trong người Kim Hạ đều bắt đầu tăng nhiệt độ, sau khi hai người thử cùng một chỗ, ánh mắt anh nhìn cô, một lần lại một lần càng trắng trợn hơn.
Ngượng ngùng dời tầm mắt, cô nhìn thấy người phụ nữ phía sau anh, khuôn mặt quyến rũ lộ ra, không hề chớp mắt nhìn bọn họ chằm chằm, biểu tình có loại khác thường nói không nên lời: “Cô là?”
Lúc này Lục Xuyên mới nhớ đến Kỳ Thư. Anh chưa từng đề cập hai chữ này trước mặt Kim Hạ, nhưng vừa rồi cô hẳn đã thấy bọn họ nói chuyện, bây giờ so với qua loa cho qua, khiến cô tự dưng sinh nghi, chẳng thà thoải mái giới thiệu. Vòng qua tay cô, anh xoay người, Kỳ Thư thấy thế đi đến, đoan trang đứng thẳng trước mặt hai người, không đợi Lục Xuyên mở miệng, liền vươn tay với Kim Hạ: “Xin chào, tôi là Kỳ Thư, bạn của Lục Xuyên.”
Khi Kim Hạ nghe được hai chữ Kỳ Thư, ngây ngẩn cả người. Theo ba đi lọc thận, có lúc gặp lại Trầm Dục, ngẫu nhiên nghe anh ta nói ra tên này, chính là người phụ nữ 10 năm trước của Lục Xuyên. Chẳng qua cô không biết, thì ra người phụ nữ này cùng một thành phố với bọn họ.
Vậy cô ta và anh, vẫn còn duy trì liên hệ?
Có chút máy móc nắm lấy tay Kỳ Thư, Kim Hạ đáp lại một nụ cười cứng ngắc: “Xin chào, tôi là bạn gái anh ấy, Kim Hạ.”
Khóe miệng Lục Xuyên không tự chủ được cong lên, đây là lần đầu tiên cô đột nhiên thừa nhận là bạn gái anh, hiếm thấy.
Kỳ Thư cũng nắm tay cô một chút, tiếp theo liền buông ra. Vốn tưởng rằng sau khi hôn sự của anh và con gái thị trưởng bị hủy bỏ, sẽ duy trì độc thân, không nghĩ đến lại có bạn gái. Nhưng nhìn nhan sắc của cô gái này, sau khi trang điểm cũng chỉ có thể miễn cưỡng gọi là cô bé xinh đẹp, không biết bình thường không trang điểm sẽ có bộ dáng gì nữa.
“Tôi và Lục Xuyên trước kia cùng trường, quen biết nhiều năm, khi đó anh ấy đặc biệt được hoan nghênh, rất nhiều sinh viên nữ theo đuổi, cô thật may mắn.” Cô ta nhìn Kim Hạ,chớp chớp mắt phải, có chút khẽ cười rộ lên: “Nếu muốn biết bát quái trước kia của anh ấy, tôi có thể lén nói cho cô.”
Ý định của cô ta thật tốt, Kim Hạ lại cảm thấy dạ dày một trận cồn cào. Thân phận bạn gái trước, cùng với phương thức nói chuyện cô ta đang dùng, đều khó có thể khiến cô cảm thấy tốt. Liền vén tóc qua tai, cô có chút thật có lỗi cười: “Ngại quá, không có nghe anh ấy nhắc qua cô, không biết thì ra quan hệ hai người tốt như vậy.”
Lục Xuyên sửng sốt, hình như có mùi thuốc súng ngầm, không giống lời nói bình thường của cô, hôm nay làm sao vậy?
Kỳ Thư hơi giật mình, cũng nghe ra địch ý trong lời nói của cô, mỉm cười: “Chỉ là chút chuyện quá khứ, nhưng nói ra còn khiến người khác hiểu lầm, không bằng không nói.”
Lục Xuyên thấy lời này nói ra có chút không ổn, mắt thấy khách mời cũng dần dần nhiều hơn, liền nói với Kỳ Thư: “Dạ tiệc đã bắt đầu, chúng tôi xin phép đi trước.” Nói xong liền kéo Kim Hạ rời đi.
Kim Hạ trong ngực có chút khó chịu, anh cố chấp muốn cô tham gia dạ tiệc như vậy, không phải là vì người phụ nữ kia chứ?
Lục Xuyên cảm thấy sắc mặt cô có chút tối tăm, phỏng chừng lời nói vừa rồi của Kỳ Thư khiến cô miên man suy nghĩ, liền cầm tay cô, giải thích: “Cô ta rất lâu trước kia là bạn bè của anh, anh cũng không ngờ hôm nay gặp lại cô ta ở chỗ này.”
Kim Hạ gật đầu, ngồi vào bàn anh chỉ định trước, cũng không nói gì nhiều. Cô không biết vì sao Lục Xuyên không giải thích cô ta là bạn gái cũ của anh, nhưng anh không muốn nói, cô cũng không định hỏi.
Không lâu sau dạ tiệc bắt đầu, đầu tiên người dẫn chương trình đại diện lên phát biểu, tiếp theo quan chức lục tục lên đài, tổng kết đã qua cùng triển vọng tương lai, chọn ra 10 thanh niên kiệt suất nhất trong giới bất động sản, trao giải, lúc này hội nghị mới chuẩn bị kết thúc.
Lần đầu tiên Kim hạ tham dự hội nghị, hầu hết thời gian đều ngồi thẳng tắp, tinh thần căng thẳng, thỉnh thoảng lơ đãng một cái, rất nhanh lại kéo mình trở lại, mãi đến khi người chủ trì tuyên bố chấm dứt, cô mới thở phào một hơi dài, tưởng có thể về, không nghĩ đến lại bị Lục Xuyên kéo đi cùng anh xã giao.
Vô số người gương mặt có vẻ quan trọng xuất hiện trước mặt cô, cô miễn cưỡng nhớ kỹ một vài người bộ dáng có vẻ đặc thù, mặt khác một vài tên kỳ quái, cô cũng nhớ lại, chỉ là một lát sau liền mặt và tên không khớp, đến cùng với những người này, còn có thận phân phận địa vị của bọn họ, các loại quan chức cùng tổng giám đốc, đầu óc cô một mảnh hỗn loạn.
Đợi đến khi vất vả ra khỏi sảnh chính tòa nhà quốc hội, đã có thể nghe thấy khí xuân se lạnh, cô giống như vừa đánh một trận, cả người nóng lên. Vừa đứng trong không khí lạnh, liền nổi hết da gà, theo bản năng ôm lấy cánh tay.
Lục Xuyên phát hiện, liền cởi áo khoác âu phục của mình, cẩn thận choàng lên người cô, cô nhẹ giọng: “Cảm ơn.”
Lục Xuyên cười, thuận tiên ôm lấy thắt lưng cô: “Mệt?”
Kim Hạ nửa dựa vào người anh, khép lại vạt áo âu phục, hai người chậm rãi đi đến bãi đỗ xe: “Lượng tin tức quá nhiều, đầu óc sắp tiêu hóa không được.”
“Em là lần đầu tiên, tất nhiên sẽ cảm thấy khó, đợi đến khi quen rồi, sẽ nhận ra nhớ kỹ chuyện gì, là chuyện thật đơn giản.”
“Vậy anh lại cho em ôn tập một chút.”
Hai người thì thầm nói chuyện vừa nhìn người qua đường, ai là ai, loại người nào, đang làm gì, không để ý đã bước đến chỗ đậu xe. Lục Xuyên đưa cô về nhà, khi ra khỏi bãi đỗ xe, thấy Kỳ Thư đi đến bên này, dường như nhìn về phía bọn họ. Anh không nhìn lại, xe đi qua bên cạnh cô ta, Kim Hạ cũng thoáng nhìn cô ta, mãi đến khi thân ảnh của cô ta biến mất khỏi kính chiếu hậu, mới dời đi tầm mắt.
Hai người đều có tâm sư, một đường trầm mặc.
Đối với chuyện năm đó, Lục Xuyên vẫn có chút hoài niệm không thể bỏ được, đột nhiên chia tay như vậy, giống như đem thanh xuân của anh, kiên quyết vô tình chặt đứt ở thời khắc đó. Anh không kịp đợi cho miệng vết thương khỏi hẳn, liền băng bó lung tung vùi lấp lại, cứ nghĩ không nhìn thấy, sẽ không sao.
Đến khi nhiều năm sau đầy bụi, có người nhảy ra tiết lộ chuyện cũ, mới phát hiện miệng vết thương kia đã thối rữa mưng mủ, cần xử lý ngay.
Kim Hạ thấy anh im lặng từ đầu đến cuối, biết anh có lẽ đang nghĩ đến chuyện Kỳ Thư, cũng không nói thêm gì nữa. Anh là người cao ngạo, bị cô ta tổn thương sâu như vậy, nay gặp lại, trong lòng sao có thể bình tĩnh không một gợn sóng.
Chỉ là cô mơ hồ có chút lo lắng, dựa vào trực giác của phụ nữ, cô cảm thấy Kỳ Thư không có đơn giản như vậy, có một nhân tố không ổn định như vậy tồn tại, cô không biết tình cảm của mình vừa mới nảy mầm, có thể gặp khó khăn gì hay không.
Xe đến cửa nhà cô, Kim Hạ định đẩy cửa xuống xe, chần chờ một lát, lại thu hồi động tác, xoay mặt nhìn về phía Lục Xuyên: “Anh có thể đáp ứng em một chuyện hay không?”
“Chuyện gì?”
“Bất luận sau này xảy ra chuyện gì, không được gạt em.”
Lục Xuyên trầm mặc chốc lát: “Hôm nay em làm sao vậy?”
“Anh gạt em, em sẽ không chịu được.”
Lục Xuyên trong lòng chấn động, cô chưa từng nói với anh câu này, gần như là thổ lộ, đưa tay nắm lấy bả vai cô, kéo cô đến gần trước mặt, anh cúi đầu, ở môi cô ấn một nụ hôn thật sâu: “Anh đáp ứng em, tuyệt đối không lừa em.”
Trở lại Bán Đảo Thành Bang, đã qua rạng sáng, anh ra khỏi thang máy, mới phát hiện có một người phụ nữ ngồi trước cửa nhà, hai chân bọc giữa khuỷu thay, đầu chôn trên đầu gối, nghe thấy tiếng vang, liền ngẩn đầu lên, trong suốt cười: “Anh đã trở lại.”
Chương 46
Lục Xuyên nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, hơi nhíu mày, có cảm giác khó chịu vì riêng tư bị xâm phạm: “Làm sao cô biết tôi ở đây?”
Kỳ Thư từ mặt đất đứng lên, trên người vẫn mặc váy dài một quai vai, đi đứng loạng choạng, hai má ửng hồng, mỗi khi mở miệng đều thở ra một cổ mùi rượu: “Chuyện của anh, em đều biết, giống như trước kia.”
Lục Xuyên híp mắt lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, nhớ đến khi đó cô giống như cái đuôi nhỏ đi theo anh cả ngày, bất luận anh trốn ở chỗ nào trong trường, cô ta đều tìm được. Phải dựa vào sợi dây nghị lực bám riết không tha này, cô ta rốt cuộc cũng mềm hóa anh, sau đó hai người ở cùng một chỗ, anh yêu thương chê cười cô ta là nhỏ cuồng đeo bám.
Khi đó là xưng hô ngọt ngào, bây giờ lại làm cho anh có chút phản cảm, một phụ nữ, quá nữa đêm đi đến cửa nhà của một người đàn ông không quan hệ, giống cái gì chứ: “Cô đến đây làm gì?”
Kỳ Thư quan sát anh một lúc lâu, mũi cay xót, nước mắt sắp rơi xuống: “Em không nghĩ đến anh lại tuyết tình như vậy, ngay cả bạn bè cũng không để cho em làm. Anh cho là mấy năm nay chỉ có một mình anh chịu khổ? Em sống cũng không dễ chịu, từ đầu đến cuối, em đều không có quên anh.” Anh thế nhưng mang theo bạn gái tham dự buổi tiệc quan trọng như vậy, còn ngang nhiên giới thiệu cho nhân vật chính thương (chính trị + thương nghiệp) nổi tiếng biết, cái này đã biến thanh tuyên bố anh quyết tâm cưới cô ta, cô không dự đoán được, tình hình với cô mà nói, lại chuyển biến đột ngột.
Lục Xuyên hừ lạnh một tiếng, làm như nghe được chuyện cười lớn trong thiên hạ : “Cho nên bây giờ cô đến là muốn cùng tôi nối lại tình xưa? Nếu chưa từng quên tôi, vậy sao quá khứ trước đây cô không đến?”
“Em không dám liên lạc với anh.” Nước mắt Kỳ Thư rốt cuộc chảy xuống: “Em sợ em liên lạc với anh, sẽ yếu đuối, sẽ muốn trở lại bên cạnh anh, chỉ là em không thể.”
Không thể? Mày Lục Xuyên nhăn lại càng chặt, nhớ đến chuyện năm đó, có chút lời nói không có cơ hội nói, bây giờ không phun không được: “Tình cảm là chuyện hai người, dựa vào cái gì một mình cô quyết định? Khi đó tôi đều nguyện ý đấu tranh với ba tôi, cô lùi về phía sau đánh rớt kìm kẹp cho tôi, bây giờ còn nói không thể cái gì.”
“Anh không biết, sự thật không phải như anh nghĩ.” Kỳ Thư tiến lên vài bước, bắt được ống tay áo sơ mi bên trái của Lục Xuyên: “Anh có nhớ lần anh dẫn em về gặp cha mẹ, ba anh phát giận chứ?”
Lục Xuyên nghi hoặc nhìn cô ta, hơi hơi vuốt cằm, theo giọng điệu của cô, hình như năm đó có ẩn tình khác?
“Sau đó không lâu, ba anh một mình đến tìm em, còn cho em hai lựa chọn, hoặc là chia tay anh, hoặc là sẽ cho em nhận thức thủ đoạn của ông ta. Khi đó em rất sợ, ông ta không cho em nói với anh, em không có biện pháp khác, mới phải chia tay anh.”
Lục Xuyên nhìn chằm chằm khuôn mặt đẫm nước như cánh hoa của cô ta, trầm mặc.
Anh nghĩ, anh rốt cuộc vẫn có chút thay đổi, đổi lại lúc trước, cô ta khóc lóc giải thích như vậy, anh đã sớm mềm lòng, hơn nữa sẽ tin, nhưng bây giờ, sau bất ngờ lúc đầu, phản ứng đầu tiên của anh cũng là nghi ngờ, thật không phải không tin ba anh không làm ra chuyện như vậy, chỉ là lúc ấy cô ta mới 20 tuổi, đối phó với một người phụ nữ đào mỏ, ba anh có nhất thiết dùng đến thủ đoạn kịch liệt như vậy không?
Cái này không phải bọn họ là người có địa vị cao, thủ đoạn giải quyết sự việc, bình thường đều nói, đầu tiên là dụ dỗ, mọi người mặt ngoài ôn hòa dễ gần, còn có thể nắm bắt nhược điểm đối phương, nếu lợi ích thật sự không thể dùng, mới có thể vận dụng đến thủ đoạn khác. Nếu chân tướng giống như lời cô ta nói, ba một mình tìm cô ta, vậy đến tột cùng đã nói với cô ta cái gì?
Nghĩ sang hướng khác, hình như không cần thiết truy đến cùng. Có một số chân tướng, giống như nhảy dù, ở thời điển cần nhất không có, qua đi thì khỏi còn.
“Nguyên nhân là gì đã không còn quan trọng, năm đó cô không tìm tôi bàn bạc, tự mình quyết định mọi chuyện là sự thật. Bây giờ cô về đi, dựa vào mấy câu nói đã muốn tôi tha thứ cho cô, là cô thật sự quá tự tin, hay là trong mắt cô tôi là thằng ngốc?”
Kỳ Thư cứng họng, năn nỉ: “Vậy anh nói cho em biết, em phải làm gì anh mới không giận em nữa?”
Lục Xuyên không nói gì nhìn cô ta, tức giận không? Có lẽ có một chút, Lục Xuyên 22 tuổi năm đó, miệng vết thương còn chưa có hoàn toàn khép lại, còn đang chờ ai đó đến cho một lời giải thích. Chỉ là bây giờ anh 31, Lục Xuyên 31 tuổi không cần phải tức giận với cô ta, cũng không cần tha thứ cho cô ta, là càng không cần phải tha thứ cho nội dung vở kịch sau đó của cô ta, anh có bạn gái âu yếm, còn có tương lai tươi đẹp, anh không cần thêm nữa.
Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Kim Hạ, cô mỉm cười xuất hiện ở hội trường dạ tiệc, có chút ngượng ngịu nói với anh, bởi vì anh cần cô đi cùng, cho nên cô đến đây. Khi đó trong lòng dâng lên hạnh phúc, anh tuyệt không cho phép phiêu lưu gì làm mất đi.
Lạnh lùng hất tay Kỳ Thư ra, anh nói: “Sau này không cần đến tìm tôi nữa, như vậy tôi liền tha thứ cho cô.” Sau đó liền mở cửa vào nhà, đóng sầm cửa lại.
Ngã lên sofa, anh sắp xếp lại tâm tình có chút phức tạp. Cùng đa số người bị vứt bỏ có chút giống nhau, anh cũng từng ảo tưởng qua có ngày cô suy nghĩ cẩn thận, sẽ quay về tìm anh, nhưng bây giờ cô ta thật sự trở lại, ở trước mặt anh khóc lóc cầu xin anh tha thứ, nhưng anh không có cảm xúc thỏa mãn mong muốn giống như trong tưởng tượng lúc xưa.
Lúc này anh mới phát hiện, thì ra trận thắng lợi này bị trì hoãn lâu quá, lâu đến mức anh đã đánh mất hứng thú. Năm đó anh nuốt không trôi cục giận này đến mức nào, rõ ràng là cô đến trêu chọc anh trước, cuối cùng vứt bỏ anh, cũng là cô, anh đã làm gì để phải bị cô ta đùa giỡn như vậy?
Nhưng bây giờ, hình như cái gì cũng không giống nữa. Có lẽ con mắt nhìn người của anh đã tăng lên, ở trong mắt anh, Kỳ Thư hoàn toàn không phải là cô gái nhỏ trong sáng, cố chấp không biết sợ năm xưa, ngược lại có chút sắc thái xấu xí. Anh đột nhiên tỉnh ngộ, thì ra nút thắt nằm mãi trong lòng anh, đúng là khó mở, anh 22 tuổi chờ ai đến mở, đó là ai, là Kỳ Thư 20 tuổi năm đó.
Nhưng mà, bọn họ không thể quay lại quá khứ.
Buổi chiều ở phòng giải trí nghe đồng nghiệp bàn tán về một MC mới xuất hiện nào đó, bộ dáng xinh đẹp động lòng người, trên màn ảnh mặc âu phục màu trắng thuần, một bộ dáng có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Kim Hạ không để ý nghe được tên MC kia, Kỳ Thư.
Hai chữ này, giống như một vết thương, khắc trong lòng Lục Xuyên, bây giờ, cũng khắc ở trong lòng cô. Cô thử khuyên nhủ chính mình không để ý, nhưng mà phụ nữ đều như vậy, trong lúc đó đều muốn phân cao thấp với nhau.
Cô ta không chỉ là bạn gái cũ của Lục Xuyên, lại là bạn gái của mối tình đầu, này đã muốn định trước cô ta ở trong cuộc sống của anh, có địa vị không thể thay thế, huống chi cô ta còn vĩ đại như vậy, người bộ dáng xinh đẹp, du học từ Mỹ trở về, bây giờ là MC ở đài truyền hình, công việc khiến người ta hâm mộ cỡ nào. Ngược lại chính mình, dường như chẳng có gì đặc biệt, vậy anh thích cô vì cái gì chứ?
Dùng công cụ tìm kiếm tra xuống cái tên này, vẫn có không ít báo cáo liên quan, bình luận khen chê không giống nhau, có cái nói xinh đẹp có khí chất, có cái nói nấm mèo đen, còn có cái nói muốn cởi âu phục của cô ta.
Mặc kệ sự thật như thế nào, cô ta luôn có người tức giận.
Về nhà đi tạt qua bên ngoài quầy sách báo, trang đầu của một cuốn tạp chí treo ở bên ngoài, rõ ràng là ảnh chụp Kỳ Thư, Kim hạ ngẫu nhiên nhìn thấy, thì hiển nhiên động tâm, mua cuốn tạp chí kia.
Bên trong có đoạn phỏng vấn cô ta, hỏi tình trạng tình cảm của cô ta, cô ta nói bây giờ vẫn độc thân, hỏi bạn trai mối tình đầu, cô ta nói rất nhiều về quá khứ của bọn họ, hình như còn yêu người đàn ông kia, cuối cùng còn dùng câu nhấn mạnh tình yêu kết lại: tôi chưa từng quên anh ấy, tôi tin tưởng anh ấy cũng không có quên tôi, tôi sẽ luôn chờ đợi anh ấy, bất luận kết quả như thế nào.
Lúc trước Kim Hạ còn hoài nghi Kỳ Thư tình cũ chưa dứt, nhưng bây giờ cô gần như chắc chắn, này không thể nghi ngờ làm cho lòng cô thập phần khó chịu.
Về đến trước nhà cô xem xong bài phỏng vấn không sót một chữ, sau khi vào nhà tùy tay vứt trong phòng ngủ, sau đó vào phòng bếp ăn cơm dọn dẹp. Buổi tối Lục Xuyên về đến nhà, Kim Hạ đang giặt quần áo, ông Kim Đầu chạy vào nhà vệ sinh, đoạt lấy cái áo lông dính đầy bọt xà phòng trong tay con gái, đó là Lục Xuyên tặng cho ông, không thể giặt bằng máy: “con gái con để đó đi, ba giặt cho, con vào nhà tiếp người ta.”
Kim Hạ rửa sạch bọt xà phòng trên tay, lấy khăn mặt lau khô tay, lúc này mới quay về phòng ngủ của mình, bà nội và cô ở chung một phòng, đang tựa vào đầu giường xem bộ phim Thái Lan, Lục Xuyên ngồi trên giường Kim Hạ, cầm cuốn tạp chí có hình Kỳ Thư ở mặt bìa đang xem.
Nghe tiếng cô vào, anh khép lại cuốn tạp chí vứt sang một bên, thấy ánh mắt cô hình như có chút quan sát dò xét: “Anh nhớ rõ em đối với loại tạp chí này không có hứng thú, sao lại mua vậy?”
Kim Hạ ngồi xuống bên cạnh anh: “Không có gì, chỉ là đột nhiên tâm huyết dâng trào, sau đó liền mua.”
Tâm huyết dâng trào? Lục Xuyên không tin, khi không bỗng dưng tâm huyết dâng trào. Theo ngữ nghĩa mà nói, 4 chữ này chỉ là thường xuyên bị mọi người dùng làm nguyên nhân.
Vì sao đột nhiên quyết định đi du lịch? Bởi vì tâm huyết dâng trào. Vì sao đột nhiên mua cái túi này? Vì tâm huyết dâng trào. Vì sao đột nhiên vào quán bar bình thường không đi? Bởi vì tâm huyết dâng trào.
Chỉ là cái gì, làm cho mọi người tâm huyết dâng trào.
Lục Xuyên liếc mắt nhìn bìa tạp chí, ảnh chụp Kỳ Thư choáng hết trang, bỗng nhiên hiểu được cái gì. Ở trong mắt Kim Hạ, Kỳ Thư không chỉ đơn giản là bạn bè của anh, hình như cô biết cái gì đó, mới có thể một mình mua cuốn tạp chí này.
Trong TV diễn đến cảnh nữ diễn viên cường hôn nam diễn viên, nữ diễn viên từ trên trời bay xuống, tận mắt nhìn thấy hết thảy, sau đó hình ảnh dừng lại ở cảnh khuôn mặt nữ chính lã chã – chực khóc, sau đó nhạc cuối phim vang lên. Bà nội than thở một tiếng, lúc này mới rảnh rỗi nhìn hai người bọn họ: “Tiểu Lục à, cũng đầu xuân rồi, các còn đừng mãi trốn trong nhà, đi ra ngoài dạo cũng tốt, ông già cùng bà có việc gì, có thể tự mình làm a.”
Lục Xuyên liền kéo tay Kim Hạ đứng lên: “vậy bà nội bà nghỉ ngơi trước, chúng cháu ra ngoài đi dạo.”
Đi trên đường mòn đá cuội trong khu nhỏ, đối diện với gió lạnh phất qua, hai người nắm tay, chậm rãi đi về phía trước, Kim Hạ đi tụt về sau một chút, trộm nhìn anh, sườn mặt phản chiếu ánh trăng sáng bạc, hình dáng rõ ràng, mặt mày thâm thúy, phảng phất như tượng điêu khắc Hy Lạp, lại cảm thấy vấn đề này quá mức ngốc nghếch, liền cúi thấp mặt không có mở miệng.
“Kỳ Thư, cô ta thật ra là bạn gái mối tình đầu của anh.”
Trong bóng đêm yên tĩnh, cô bỗng nhiên nghe thấy anh nói, như là một bí mật chôn sâu đã lâu, được anh tự tay đào lên mang đến trước mắt cô.
Anh nguyện ý nói ra quá khứ, bỗng nhiên Kim Hạ cảm thấy giống như trút bỏ được gánh nặng: “Em biết, lúc trước bác sĩ Trầm, ngẫu nhiên có nhắc đến một ít.
Lục Xuyên nghiêng mặt nhìn cô một cái, quả nhiên cô biết tình hình thực tế, nếu như vậy, anh càng muốn đánh tan nghi ngờ trong bụng cô: “Lúc đó, anh ở trường học rất được hoan nghênh, thường xuyên được nữ sinh thổ lộ.”
Kim Hạ cười cười: “ anh bảnh chọe quá.”
“Không tin?”
Kim Hạ lắc đầu: “Không phải. Nếu nhiều nữ sinh thích anh như vậy, vì sao anh lại chọn Kỳ Thư?”
“Ngay lúc đầu anh rất chán cô ta. Cô ta bộ dạng cũng được, nhưng không đến mức kinh động lòng người, không biết không nên tự tin thái quá như vậy, cả ngày vô liêm sỉ quấn quít lấy anh.” Lục Xuyên dừng một chút, mới nói tiếp: “Nhưng cô ta là người duy nhất không ngừng bị anh cự tuyệt, còn kiên trì tiếp tục.”
“Cho nên anh động tâm với cô ta.”
“Khi đó còn chưa có, hoặc là đã có, nhưng anh không biết.” Ngón tay Lục Xuyên đan vào tay cô: “Anh làm một chuyện xấu, lừa cô ta đến một buổi tiệc. Anh nói cô ta đó là tiệc hóa trang, anh hóa trang thành quái vật gác chuông, nói cô ta hóa trang thành mạnh bà, anh còn tự mình mang cô ấy đến cửa hàng trang phục đạo cụ. Nhưng trên thực tế, đó là một tiệc rượu lớn cao cấp.”
Kim Hạ có thể tưởng tượng ra cô gái đang mặc trang phục mạnh bà, hóa trang xấu xí, xông vào thế giới âu phục nho nhã, tô vàng nạm ngọc, sinh ra loại chênh lệch mực nước thật lớn như lòng sống với mặt biển.
Lục Xuyên giọng điệu hơi ca ngợi: “Lúc đó cô ta khóc, ánh mắt hồng hồng giống như con thỏ, nhưng cố nén không cho nước mắt rơi xuống, lúc đó anh mới nhận ra mình có bao nhiêu quá đáng, cho nên sau đó anh đến tìm cô ta xin lỗi, sau đó quan hệ bọn anh dịu đi rất nhiều, dần dần ở chung một chỗ.”
Kim Hạ im lặng một lát :”Vậy sau đó, vì sao lại chia tay?”
“Một mặt là bên ngoài phản đối, mặt khác, là cô ta không bàn bạc với anh, tự mình quyết định chia tay. Khi đó tuổi trẻ khí lớn, ai cũng không chịu cúi đầu trước.”
Kim Hạ cẩn thận nhìn anh một cái, hỏi: “Vậy, anh có hối hận không?”
Ánh trăng kéo bóng hai người thật dài, Lục Xuyên trầm mặc một lát: “Từng có, nhưng bây giờ đã không còn, đều là chuyện trước kia.” Quá khứ này, anh tưởng giống như đống bùn nhão vỡ nát thối rửa trong bụng mình, không nghĩ đến bây giờ nguyện ý nói ra, nói cho cô nghe, giống như mở ra một lỗ hỗng cho cái động âm u, bỏ vào chút ánh sáng mặt trời.
Khóe miệng Kim Hạ hiện lên nụ cười nhợt nhạt, nắm chặt tay anh, anh nguyện ý chia xẻ bí mật với cô như vậy, kỳ thật làm cho cô cảm thấy an tâm.
Ngón tay Lục Xuyên vuốt ve mu bàn tay cô, im lặng nắm cô đi dạo trong khu nhỏ, từng nghĩ chuyện không thể chấp nhận, không nghĩ đến bây giờ cũng có thể tươi cười nói ra.
Hai người cứ như vậy không có mục đích đi tới, một vòng lại một vòng, cũng không cần nhiều lời gì. Gió xuân say lòng, trong không khí có hương nhãn nhàn nhạt, mùa vạn vật sống lại, giống như ngay cả trái tim cũng sống lại.
Đi ngang qua cửa hàng hoa quả của khu nhỏ, Kim Hạ thấy có ô mai tươi, liền đứng lại lựa, chính mình giữ lại một ít, cũng để cho anh mang một ít về. Thì ra ông chủ và bà chủ của cửa hàng hoa quả không thấy đâu, đổi thành cô bé nhỏ tuổi, Kim Hạ thấy cô ta thì sửng sốt: “Ông chủ thay người sao?”
Cô gái nhỏ giải thích: “Không có, đó là ba mẹ em, bọn họ đi du lịch, qua vài ngày nữa mới về.”
Kim Hạ hiểu được, sau khi tính tiền xong, Lục Xuyên ôm thắt lưng cô, nói: “Hay là chúng ta cũng đi du lịch đi? Thừa dịp mùa xuân, thời tiết tốt.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian